ĐÔI LỜI TÂM HUYẾT

Xin các bạn có đọc Blog ráng chịu khó hợp tác bằng cách viết bài hoặc ghi cho ít chữ commentaires hoặc ít lời thăm hỏi để "Blogger" còn có hứng thú làm việc tiếp....

Nhưng mỗi hôm mỗi vắng...
Người xem Blog nay đâu?
Phím nhõ buồn không gỏ,
Rượu đọng trong ly sầu....

Rechercher dans ce blog

vendredi 8 juillet 2011

KỶ NIỆM LAVAL

KỶ NIỆM LAVAL
Nguyễn Đình Cường
Sàigòn, những năm đầu 70, là cả một trời thơ mộng. Đêm Giáng Sinh, ồn ào và náo nhiệt lạ thường, công giáo hay không công giao, tuổi trẻ ai ai cũng tưng bừng đón Noel.
Từ tám giờ tối, trai thanh nữ tú, từng cặp từng cặp, trên những chiếc scooters Honda, Yamaha, Suzuki, lượn đi lượn lại trên những đường phố. Những con đường chính dẫn lên nhà thờ Đức Bà, Tòa Đô Chính, Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Tự Do và bến Bạch Đằng đầy kín xe cộ. Các quán Pôle Nord, Hoàng Gia, Brodard đều chật hết khách hang. Thanh thiếu niên chiếm hết cả các bàn. Say đắm, nhìn cô bạn gái không chớp mắt, chàng trẻ tuổi lịm người trong hạng phúc.
........Tuổi trẻ, yêu thật dể dàng  
Tám tháng trước, chỉ một tà áo trắng, một vài tiếng cười trong vắt, một dáng thanh thanh là Ngọc Anh, cô nữ sinh Nguyễn Bá Tòng, đã thu hút hết cả tinh thần của chàng thanh niên nhút nhát . Mùa hè 71 trôi qua thật nhanh...Rồi mùa thu nữa...THoát một cái đã đến cuối tháng 12. Chỉ tám tháng ngắn ngũi, Ngọc Anh và chàng trẻ tuổi đã trở thành đôi bạn khá thân. Nhưng cái vui không kéo dài được lâu. Cô bạn gái, Ngọc Anh trúng tuyển, bắt đầu học năm thứ nhất trường Dược. Còn chàng trẻ tuổi, đã bắt đầu suy nghĩ chuyện chia ly....du học ở Canada, đất Québec giá lạnh, băng tuyết phủ đầy, xa cách nữa vòng trái đất...
...Bầu trời tối đen, chiếc máy bay Air France chợt đão cánh để bắt đầu hạ xuống phi trường Montréal...Giật mình thức giấc, mỡ mắt ra, cô bạn gái yêu kiều và quán Hoàng Gia đâu không thấy, chỉ thấy anh chàng Lâm Quang Hồ nằm quẹo đầu bên cạnh, ngủ ngon lành...Thật không có cái dại nào bằng cái dại nào, tự nhiên nghe lời Lâm Quang Hồ, lập tức lấy vé máy bay đi sớm, rời Sàigòn ngày 23 tháng 12...
Bỏ lại em yêu, bỏ lại con đường...
Máy bay đáp xuống phi đạo...Lo lắng phập phong không biết có ai đến đón không...May thật là may, Huỳnh Hớn Kiệt đã đến đón hai người tuổi trẻ ngơ ngác. Họ Huỳnh ít nói, nhưng thật điềm đạm dể thương... Đường từ Montréal về Québec sao mà xa thế. Đi mãi mà không đến. Cuối cùng thì cầu Pierre Laporte, boulevard Laurier và dần dần campus Laval đã hiện ra. Chiếc Cortina trắng từ từ dừng trước Pavillon Parent….Xin nhận nơi này làm quê hương…
Đầu janvier 72, không khí đã bắt đầu nhộn nhịp lạ thường…Hơn 70 người trẻ tuổi nhập vào khối sinh viên Laval…Pavillon Pouliot, Vachon nhìn đâu cũng thấy đầy là Mít.
Génie Électrique sao mà đông thế, Bắc Kỳ thì có Nguyễn Đình Cường, Nguyễn Thành Hưng, Nguyên Binh, Phạm Trọng Tuấn, Đoàn Anh Tuấn, Nguyễn Doãn Thụy, Tạ Gia Uy, Nguyễn Thượng Chính, Nguyễn Đức Trí (Trí Hô)…, Trung Kỳ thì có Nguyễn Văn Nhi, Đỗ Văn Hạnh, Phạm Thành An, Thân Đức Thiện, Nam Kỳ thì có Tùng Ghiền, Nguyễn Tiến Hóa, Trần Hoàng Nam, Lê Quang Ân, Lê Hữu Lộc (Lộc Tango) và chú Thoòng Đàm Chí Tín.
Génie Mécanique cũng không kém phần, nào là Nguyễn Trọng Nghĩa, Hồ Sĩ Tuấn Dũng, Thu (xxx), Quang Rùa, Quang Ruồi, Khanh, Huyến, Chú tư Cầu, Tú Ông etc….
Génie Chimique thì có mấy chị Hồng, Thủy, Tú, Thanh, Phương và các anh Lại Từ Tâm, Lý Minh, Mạch Tấn Bữu, Nguyễn Vĩnh Nhựt, Đặng Khải Thọ, Lưu, Túy, Long, Đồng, Đình…
Génie informatique thì có các chị Đỗ Kim Anh, Ngô THị Mai Hiền, Kim etc….
Génie Civil có Lại Văn Sơn…Métallurgie có Hiếu Mỹ Tho….
Sciences pures có các chị Mai Dung, Liên Hoa, Thúy Phượng etc….
Économie thì có Võ Văn Đạt, Mệ Lập, Tùng…Architecture có Hoàng Tiến
Và chị Thu, Tú, Vân..không nhớ học ở phân khoa nào.
Tóm lại là promo 71 là promo đông đão nhất của lịch sử Laval. Hơn 70 người, dập dìu tài tữ giai nhân. Thế nhưng…bến bờ còn xa cách quá…Bốn phái Nga Mi Lacerte, Hoa Sơn Parent, Không Động Moraud và Võ Đang Lemieux nhìn nhau đằng đằng sát khí như khi gần luận kiếm Hoa Sơn.
Giờ toán với Professeur Dupras, trước giờ học 10 phút, đã xảy ra chiến tranh khí công giữa Hồng Hài Nhi Đồng và Lacerte Bông Bông nữ kiếm sĩ. Sau trận chiến ấy, các anh ngặm tăm, không dám nói câu nào.
Một hai năm đầu, mấy cô hàng xóm Lacerte chẵng để ý đến khách láng giềng Parent, Moraud, Lemieux. Còn mấy anh chàng láng giềng kia có người cũng thấy thích thích trong bụng, muốn sang Lacerte để thăm hỏi ai kia, nhưng nhút nhát quá, đành phải mượn vài vần thơ của Dương Đại Gia để khất dần (thơ Nguyễn Bính, phụ thảo bỡi Dương đại gia).
…Nhà nàng ở cạnh nhà tôi…Cách nhau tám trạm Métro xanh rì…Giá đừng mất vé Métro…Thể nào tôi cũng sang thăm nhà nàng….
Hai năm sau, cuối mùa thu 73, mấy cô hàng xóm Lacerte và các anh láng giềng Parent, Moraud, Lemieux đã bắt đầu thấy khác hơn nhiều…Tình có như không…Đường sang Lacerte sao mà dịu dàng êm ái thế. Lạnh thế mấy cũng cố mà đi, để may ra gặp mấy cô hàng xóm khó tánh… ..Mỗi thứ bảy, đi bộ đến Laurier Shopping Center qua mái nhà Lacerte, các chàng trẻ tuổi vui vẻ không cùng.

Rồi, có một lần, một dạ vũ và ban nhạc sống anh em Nguyễn Thành (Liêm, Thoại, Huấn, Nghiệp, Việt Mập) đã  tổ chức bởi cao bồi để nối vòng tay lớn. Bến bờ đã bớt xa cách. Từng tấm thiệp mời vẽ bởi bàn tay tài hoa của Dương Tâm Chí đã được sứ giả Nguyễn Đình Cường giao đến tỷ muội Lacerte. Trong buổi dạ vũ, không còn thấy hiềm khích giữa Nga Mi Lacerte và ba phái Hoa Sơn Parent, Không Động Moraud, Võ Đang Lemieux. Mà là một cởi mở chân tình.
Không còn những tranh chấp vớ vẩn. Nếu còn, họa hoằn chỉ là những chuyện đấu khẩu nho nhỏ cho vui trong cafétéria Pollack. Cái đấu khẩu của những người Bắc Kỳ thích tranh cải, lý sự cùn…như Moraud Nguyễn Duy Long với vài đại cao thủ Lacerte, tỷ muội Phù Dung, Bông Bông hiệp nữ….Sinh nghề tử nghiệp, Duy Long tráng sĩ, huyền đai đệ nhất đẵng, xưa nay bẻm mép, thế mà phải ngậm ngùi nuốt lệ, than trời : Sao mấy hiệp nữ Lacerte tài thông quán thế, Tố Tâm Kinh, nói đâu ra đấy, Bắc Kỳ Duy Long còn phải chạy dài. Gái Bắc Ninh hay gái Hà Nội Hàng Ngang Hàng Đào. Trai Bắc Kỳ Duy Long thua liểng xiểng về cầu cứu bạn hiền…
Laval có gì lạ không em?
Laval có nhiều kỷ niệm, từ những kỷ niệm sinh hoạt sous-sol Parent : Ping-Pong, Billards, Ping-Pong với Mạch Tấn Bữu tóc dài đến vai, Billard cá độ với Trần Văn An. Rồi đến những chén trà, sái hai sái ba của phòng Phạm Trọng Tuấn (Lầu 1, Aile E), những bản hát nghêu ngao ở phòng Mạch Tấn Bữu (Lầu 10, Aile E), những snack buổi tối với mì chiên, mì nước ở Đình Cường Mì Gia (Lầu 5, Aile A), đến những nồi phở thơm tho của Hóa Phở, thịt kho Seven-Up của Thân Đức Thiện, người bạn Nguyễn Trải năm nào. Những cuộc họp mặt ăn cơm chung của phái Nguyễn Bình et compagnie. Nhóm Sept Frères của Thân Trọng Bảo, Nguyễn Văn Nhi, Võ Văn Đạt, Mệ Mập, Lý Minh, Thân Đức Thiện và Lộc Tango.
Quên làm sao được món bún thang spaghetti và poulet farci làm giò lụa tuyệt vời của phái Lacerte. Nhớ năm nào hay trêu chị Nga (Em anh Cương Mù) về lối chơi Bowling « đường mương tuyệt chiêu », thế mà từ lúc biết chị biết làm bánh cuốn nhân thịt, thế là im thin thít, không dám nói một câu…Mong rằng, cái đức nhẫn nhịn, sẽ đem lại được thưởng thức hương vị bánh cuốn tuyệt hảo.
Văn nghệ thì không thể quên những màn đặc sắc của tất niên hằng năm của Laval. Lối ca vọng cổ não ruột của đệ nhất tài danh Thúy Phượng (Ngọc Giàu Laval) với cây đàn Lê Phát Hải (Sáu Tửng) . Tiếng hát và giọng ngâm thơ đầm ấm của Bùi Hoàng Ánh đã làm xao xuyến khách mộ điệu. Mái tóc dài thật quyến rủ..Làm mấy anh Promo 65,66, mơ mộng hão huyền…Chị Chi duyên dáng yểu điệu trong màn Em đi lễ Chùa Hương.
Kỷ niệm Thể Thao Bắc Mỹ…Ping-Pong Huỳnh Hớn Kiệt, Lâm Chí Công, Trần Văn An, Trần Văn Rê, Mai Xuân Lương. Những cú líp tuyệt vời của Tuấn Sẹo Montréal và những cú coupe độc đáo của Giáo Móm. Volley ball với sếu vườn Phương của đội Montréal và những cái đở tuyệt vời của gà nhà Québec.
Ở Laval có những mối tình nhè nhẹ nên thơ, có những mối tình làm nặng chỉu tim ai. Có những vần mây làm u ám cả bầu trời Parent. Làm anh khóc đứng khóc ngồi. Nhìn ai kia mà lòng đau quặn.
…Áo mặt sao qua khỏi đầu…Bố mẹ đặt đâu thì em ngồi đấy…
Lời nàng sao não nùng quá. Bước ra đi, mà lại nói những điều ai oán, để người còn lại vẫn tưởng nhớ đến mình.
Bước đi! Có bao giờ nhẹ nhàng thanh thản, khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó,
Bước đi! Dù trong lòng tự hỏi: Anh có còn yêu em không? Và em có phải là một nữa của anh.
Nói về Laval, thì trăm nghìn kỷ niệm, mỗi một kỷ niệm, dù nhỏ nhoi, là một phần đời người. Thoáng chốc, từng người bước ra đi, như những người khách xuống từng trạm ga xe lữa. Gặp nhau trên một chuyến tàu, rồi lần lượt xuống ga, làm một cuộc hành trinh mới, một thế giới mới. Tiếc nuối, cũng không níu kéo được.
Bốn năm trước, HỌP MẶT LAVAL 2007, là một nối vòng tay lớn. Mỗi người Laval trong chúng ta trân trọng kỷ niệm ấy vô cùng. Năm nay HỌP MẶT LAVAL 2011, hy vọng là một ngọn lữa đốt lại tình bằng hữu.
LAVAL hỡi, tôi còn nợ em như nợ mối tình đầu của cô bạn gái Ngọc Anh năm nào.
...Xin người hãy đợi tôi....

3 commentaires:

  1. Hoan hô N Đ Cường ! Hoa Ngọc Anh sẽ nở đêm nay ? (Khánh Ly hát, nhạc Trần Chí Phúc).
    N D Vinh

    RépondreSupprimer
  2. Hello Anh Vinh

    Người ngỡ ở Phi Châu
    nhưng người bỗng hiện về
    Người ngỡ ở Montréal
    sao người mãi im re....

    Không thấy "phe ta" ở bên này rụt rịch commentaires gì hết, chỉ có khách phương xa là đều đặng...
    Cheers anh Vinh
    DTC

    RépondreSupprimer
  3. Xin khâm phục tài phóng bút thành văn của anh C. B. Cường.

    Chỉ tiếc là hình lâu đài Lacerte sao có vẻ lạnh lẽo quá, không phản ảnh sự thật 40 năm về trước lắm... hay là...

    Pavillon em lạnh, cho tình mình ấm....

    Xin tiếp tục viết để giữ ngọn lữa Bích Báo sống mãi trong lúc chờ bài của anh chủ tịch BTC đã hứa viết.

    N. T. Nghĩa.

    RépondreSupprimer